Em à, viết lên trán mình một chữ “Tự ” em nhé. Tự yêu thương, tự hạnh phúc, tự trân trọng nghe em! … Em vẫn chênh vênh đi về, chỉ có điều bây giờ em đã biết thực tế hơn. Em biết yêu thương và không làm những người yêu thương mình phải đau nữa.
Em nhìn lại mình đi nào, xòe tay ra đi em, em có gì nào? Em thấy mình giàu có chứ …
Này em….! Em ạ, đừng so vai, co ro giữa trời lạnh giá. Cũng đừng ước ao một bàn tay lạ. Cuộc sống chẳng gì là vĩnh viễn đâu em, ước ao chi hơi ấm của một ai, đặt trong tay mình một chữ “Tự” em nhé. Tự sưởi ấm mình, tự nắm lấy bàn tay… cứ thế nhé, em sẽ không sợ một ngày… ai đó buông tay mình đâu.
Này em…! Bố mẹ nuôi em lớn, bố mẹ hy sinh tất cả cho em. Nhưng em ạ, những nhận thức rõ ràng nhất trong cuộc đời em lại giành cho một thằng con trai xa lạ. Bao đêm em khóc lóc, mất ngủ vì những điều ngớ ngẩn mà lũ con trai gây ra. Em nhận ra mái tóc của người ấy ngắn đi 1cm, nhưng sao em không nhận ra tóc bố mình thêm bao sợi bạc. Em nhìn ra người ta bớt đẹp trai bởi cái mụn trên mặt… mà sao em không thấy mắt mẹ hằn thêm mấy nếp nhăn. Em à, sao lại vô tâm với thương yêu?
Này em…! Ngày em vật vã, bỏ ăn vì tan vỡ cuộc tình đầu, em có thấy mẹ nhìn em lo lắng thế nào không. Ngày bé mỗi lần em bỏ ăn là mỗi lần mẹ mất ngủ. Mẹ mong em lớn từng ngày để trưởng thành, để bớt trẻ con, để mẹ không còn phải mất ngủ đêm đêm. Thế mà khi lớn lên, sao em lại làm mẹ mỏi mệt vì một thằng con trai xa lạ. Em à, đừng để ai đó phải mệt mỏi vì yêu thương mình em nhé!
Này em…! Em đã bao lần băn khoăn không biết chọn gì cho người ta trong ngày sinh nhật, đã nằng nặc bắt mẹ dậy đan len rồi hì hụi cả tuần để đan cho người ta một cái khăn… Thế mà em… nhầm lẫn hay là quên mất mà chúc mừng sinh nhật mẹ muộn một tháng. Thế mà em, thức cả đêm để đan nốt cái khăn nhưng không nhận ra mắt mẹ nhìn em xa xăm lắm. Có lẽ mẹ cũng mong được em yêu thương như cái người dưng kia lắm. Em à, đừng lạnh nhạt với yêu thương!
Này em…! Em có nhớ khi lần đầu tiên vấp ngã, ai là người đã nâng em dậy không? Chắc chắn không phải những người dưng em vẫn gọi là “người yêu” đúng không? Em có nhớ khi em hoang mang, khi em chênh vênh, khi em lạc giữa con đường một chiều chen chúc xe cộ, ai là người chỉ đường cho em ra, ai là người vỗ về an ủi em…? Vẫn không phải là những “người yêu” của em đúng không? Ừ, mới đây thôi khi em gặp tai nạn, những người dưng ấy hỏi han em được câu nào không? Những người dưng ấy an ủi em được câu nào cho bớt đau không? Có người dưng nào tự nguyện đưa đón em đi làm không? Chẳng ai phải không em? Chỉ có chị gái em, dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, rồi chở em đi làm, đón em về phải không? Có chị dâu em, tối tối lấy nước muối, ô xi già rửa vết thương rồi băng bó cẩn thận cho em phải không? Có anh trai em lo lắng hỏi thăm chân hết đau chưa, xót xa mỗi lần cháu em vô tình chạm vào vết đau “con không thương cô àh” phải không? Có mẹ em lo lắng, nhắc nhở đi lại cẩn thận, có bố em chau mày thở dài… xe cộ… đi lại bây giờ không an toàn chút nào… Đấy em thấy rồi phải không? Chẳng ai yêu thương em như gia đình mình đâu. Vậy thì em àh, sao có lúc em lại quên điều đó mà đi trông chờ vào những điều xa lạ hả em…?
Này em…! Em nhìn lại mình đi nào. Xòe tay ra đi em, em có gì nào? Nhan sắc đủ dùng, trí thông minh không quá tệ, một tương lai không quá tối tăm, một gia đình luôn yêu thương, một nơi để quay về bất cứ lúc nào… Thế đấy em. Em thấy mình giàu có chứ? Vậy thì em à, đừng trông mong hạnh phúc từ những điều xa lạ, đừng hy vọng tương lai từ những người dưng vô tâm. Và cũng đừng trao hết mọi thứ cho những người đi ngang cuộc đời em. Em à, đừng để cuộc đời mình trôi qua như một cái chớp mắt. Nắm lấy nó thật chặt em nhé. Vì còn nhiều người yêu thương em lắm, vì còn nhiều người cần em lắm. Đừng hy vọng và trông chờ quá nhiều từ những người dưng khác họ em nhé. Bởi em xứng đáng được yêu thương, nâng niu và trân trọng.
Em à, viết lên trán mình một chữ “Tự ” em nhé. Tự yêu thương, tự hạnh phúc, tự trân trọng nghe em! … Em vẫn chênh vênh đi về, chỉ có điều bây giờ em đã biết thực tế hơn. Em biết yêu thương và không làm những người yêu thương mình phải đau nữa.