Chia tay rồi, xin anh hãy quên em đi!

Em biết anh vẫn đợi em , vẫn hi vọng em sẽ quay lại nhưng xin anh hãy quên em đi !
***
Em còn nhớ rõ, hôm ấy là một ngày mưa cuối tháng 6. Anh đã gần như chết lặng khi em nói hai từ chia tay. Lần đầu tiên em cảm nhận mình cương quyết như thế. Đôi mắt lạnh lùng chẳng còn chút yêu thương nào dành cho anh.

Chúng ta không phải lần đầu nói chia tay. Anh và em đều đã từng nói ra điều này khi cảm thấy tức giận, cảm thấy bất lực trước việc níu giữ yêu thương ở lại. Nhưng sau bao lần nói ra chúng ta vẫn quay lại vì cảm thấy cần nhau. Em biết, em vẫn muốn anh níu tay em lần nữa. Em biết em vẫn hi vọng anh sẽ xin lỗi em. Nhưng lần này em đã thực sự dứt khoát anh ạ.
Em sẽ khóc, khóc rất nhiều tới khi hai mắt sưng húp và thâm quầng vì thiếu ngủ. Đấy là cách em trừng phạt anh. Vì anh thương em nhiều lắm nên anh chẳng nỡ lòng nào nhìn em đau khổ tự đày đọa bản thân. Sau đó anh cũng thật khó khăn để làm lành, để xin lỗi. Anh sẽ mặc cho em khóc lóc, trách mắng anh và để chuộc lỗi anh sẽ ôm em thật chặt không buông. Đó là cách anh vẫn làm, là điều em vẫn nghĩ…

Nếu nỗi buồn được chia sẻ,người cô đơn sẽ bớt cô đơn.

Chúng ta chia tay được 3 tuần, em đã tới tìm anh. Đúng như “kịch bản” vẫn xảy ra, em ôm mặt khóc nức nở. Lần đầu tiên em xin lỗi tha thiết đến thế. Em nói rằng lời chia tay nói ra trong lúc tức giận. Em không hề muốn như thế. Anh không đáp, chỉ kéo tay em đưa một hộp nhỏ nói rằng về nhà hãy mở. Anh không biết em có làm vậy không, nhưng từ sau đó em không còn tìm anh nữa.
Chiếc hộp không có quà. Chỉ có cuốn sổ nhật kí em tặng anh. Chúng ta có 2 cuốn nhật kí giống nhau.Em ra hẹn: “khi tức giận hoặc có điều gì muốn nói, hãy ghi vào đó”.
Anh vốn chẳng giỏi văn, cũng không hứng thú với việc ghi lại cảm xúc của mình. Thế nhưng vì để làm em vui, anh đã ghi lại tất cả. Ghi nhiều tới mức lúc anh đưa lại cho em, cuốn sổ đã gần kín chữ.
Em đã mở nó ra xem chưa? Đã hiểu vì sao anh không giữ em lại khi em nói chia tay rồi. Vì một điều thôi – chúng ta quá khác biệt. Em luôn nghĩ cho anh, quan tâm anh, sợ mỗi khi anh nói :” anh buồn”.Em đã từ bỏ cái tôi của mình để yêu anh. Nhưng anh luôn dửng dưng, anh không còn chu đáo, hay háo hức mỗi khi gặp em nữa.
Anh khiến em vui và hạnh phúc bao nhiêu thì cũng khiến em đau khổ bấy nhiêu. Vì anh, em cố gắng phát triển sự nghiệp để có thể lo cho tương lai của hai đứa. Vậy mà anh lại trách em thiếu quan tâm tới anh. Anh không muốn em đi Nhật du học. Em từ bỏ học bổng. Anh muốn em hỏi han anh nhiều hơn. Em vẫn tranh thủ vài phút ngắn ngủi giờ nghỉ trưa hay thức tới khuya để nhắn tin cho anh. Nhưng bản thân anh đã thay đổi gì vì em?
Cuối cùng chúng ta cũng đã chia tay… Chia tay không phải vì em không muốn giữ mà vì anh đã không cố giữ em ở lại. Em buông tay một cách nhẹ nhàng vô cảm mà tới chính em cũng không nhận ra điều đó. 5 năm sau ,anh từ bỏ hạnh phúc và nói với em rằng : “anh không thể yêu người khác ngoài em”. Giá như khi em buông tay, anh ôm em thật chặt và lau những giọt nước mắt thì có lẽ mình đã không như vậy. Em của 5 năm sau đã không còn ngây thơ, mềm yếu như trước nữa. Qúa khứ nên để nó qua đi, em muốn lưu lại những kỉ niệm đẹp đó. Em chỉ muốn nói một lời của một người đã từng yêu anh hơn cả bản thân mình:
“Anh à, xin anh hãy quên em đi !”

Mem giấu tên

Bài gi v chuyên mc theo đa ch: chiemtinhhoc.vn@gmail.com