Tâm sự một tình yêu khi lạc bước!

Tâm sự một tình yêu khi lạc bước! Quỳnh Hoa đối đáp lại rồi bước ra khỏi cửa. Cô chẳng thấy lo sợ gì nữa cả. Mọi gánh nặng đã được trút bỏ mà nhẹ lòng hơn cả là bỏ được gã đàn ông hèn nhát như Quân.

ta su mot tinh yeu khi lac buoc

Tâm sự một tình yêu khi lạc bước!

Trên Blog tâm sự cá nhân của Quỳnh Hoa có rât nhiều người đánh giá là một cô gái xinh xắn và ngoan ngoãn. Cô cũng có khá nhiều người đàn ông để ý. Thế nhưng tình yêu là lẽ chẳng ai lí giải nổi, từ ngày còn là sinh viên, Quỳnh Hoa đã chỉ một lòng một dạ yêu Quân. Điều tồi tệ là ở chỗ, cô từ chối những lời tỏ tình khác để yêu Quân nhưng lại vấp phải sự phản đối quyết liệt từ phía mẹ anh.

Dẫu Quỳnh Hoa không phải là một cô gái tệ nhưng rốt cục cô vẫn chỉ là một cô gái nông thôn, tỉnh lẻ. Còn Quân lại là cậu ấm con một gia đình khá giả ở thành phố. Cô chẳng thể nào giải thích hay chứng minh tình yêu thật sự của mình bởi vì trong mắt bà Như mẹ của Quân, cô chỉ là một đứa “hám tiền, lợi dụng”.

Yêu Quân, cô chưa bao giờ nhận từ anh một món quà đắt tiền nào. Cô cũng sợ người ta đánh giá nhầm bản thân cô là kẻ đào mỏ. Cô không muốn tình yêu chân thành của mình nhuốm màu toan tính vì thực tâm cô không hề muốn như vậy. Nhưng ngay cả cái danh dự ấy của cô cũng bị bà Như cho rằng đó là sự “toan tính dài lâu” mà thôi.

ta su mot tinh yeu khi lac buoc

Dẫu Quỳnh Hoa không phải là một cô gái tệ nhưng rốt cục cô vẫn chỉ là một cô gái nông thôn, tỉnh lẻ.

Yêu nhau hơn 4 năm từ ngày đại học, Quân cứ lần lữa, lần lữa mãi không chịu đưa Quỳnh Hoa về ra mắt. Nhiều đêm cô khóc thầm vì quá mệt mỏi với tình yêu này. Cũng đã có lúc cô nghĩ sẽ chia tay để giải thoát cho chính mình vì cô cảm nhận thấy Quân không kiên quyết bảo vệ tình yêu của hai đứa. Nhưng khi cô muốn dừng lại, Quân cầu xin cô khiến cô mủi lòng. Con gái vẫn thường luôn như vậy, và Quỳnh Hoa cũng chẳng phải là ngoại lệ.

Tuổi xuân ngày một qua đi, sự đợi chờ của Quỳnh Hoa mỗi lúc thêm dài ra. Cô muốn hoặc là dừng lại, hoặc là phải thay đổi. Buổi tối hôm đó, sau khi tranh luận gay gắt với nhau về chuyện tương lai, cuối cùng Quân đứng lên chốt hạ:

– “Em chửa đi, có con ắt cụ sẽ phải cưới. Anh hết cách rồi, chỉ còn nước đó thôi”.

Quỳnh Hoa bật khóc. Ở đời này cô ghét nhất là việc phải dồn người khác vào chân tường, phải để người ta chấp nhận mình trong miễn cưỡng. Nhưng biết làm sao được khi cô yêu anh và muốn được bên anh. Đúng là không còn cách nào khác cả. Cô nhắm mắt đưa chân, cô chỉ cần có Quân bên cạnh, mọi thứ cứ để thời gian trả lời.

Vậy là Quỳnh Hoa nhắm mắt đưa chân, cô đành bỏ mặc danh dự của gia đình, bản thân và sự khinh thường từ phía bố mẹ Quân để mang bầu. Ngày cô biết mình có thai, cô đã khóc òa trong hạnh phúc. Đó không phải là niềm vui vì cô có được “tấm vé thông hành” để làm vợ Quân. Nó chỉ đơn giản là niềm hạnh phúc của một người mẹ khi biết giọt máu trong bụng mình đang lớn từng ngày. Khoảnh khắc ấy, cô thấy mình mạnh mẽ. Cô không có quyền dừng lại nữa, cô phải đấu tranh vì con mình.

ta su mot tinh yeu khi lac buoc

Bỏ được gã đàn ông hèn nhát như Quân. Giờ cô thấy mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết.

Quỳnh Hoa ra mắt bà Như khi cái bụng đã nhấp nhô mà nhìn vào ai cũng biết là cô bầu bí. Dù được nói trước, dù đã xác định tâm lí nhưng khi cô mở lời chào bà Như, cái cười nhếch mép của bà khiến cô lạnh sống lưng. Bà vẫn giữ thái độ dửng dưng như thế. Khi người ta đã ghét, lại buộc phải chấp nhận vì một sự đã rồi thì cái ác cảm chẳng những không giảm đi mà còn ngày một tăng lên. Quỳnh Hoa biết là vậy, nhưng vì con cô sẽ cố gắng.

Buổi gặp mặt ấy là một cơn ác mộng với Quỳnh Hoa. Điều cô cảm thấy sợ nhất không phải là việc bà Như lạnh nhạt mà là sự im lặng đến ghê người của Quân. Ở nhà, bên cạnh mẹ, anh như một con người hoàn toàn khác. Cô dần hình dung ra 4 năm qua anh đã yếu ớt kháng cự để đấu tranh yêu cô như thế nào. Có vẻ như, anh đã không làm gì cả. Ngoại trừ cái việc… khiến cô mang bầu.

Quỳnh Hoa đối đáp lại rồi bước ra khỏi cửa. Cô chẳng thấy lo sợ gì nữa cả. Mọi gánh nặng đã được trút bỏ mà nhẹ lòng hơn cả là bỏ được gã đàn ông hèn nhát như Quân. (Ảnh minh họa)

Bà Như tỏ thái độ khinh thường ra mặt nhưng trước phản ứng thái quá của mẹ, Quân cứ ngồi nép một chỗ. Sự thất vọng trong Quỳnh Hoa dâng trào. Cô đã làm những gì? Cô đã yêu người đàn ông yếu đuối và bạc nhược này ư? Thậm chí cô còn quyết định sinh con để được bên anh ta?

– “Cô đừng tưởng có bầu là dễ dàng bước chân vào nhà tôi. Tôi sẽ cho cô đủ tiền dưỡng thai, đợi sinh nó ra, xét nghiệm ADN, nếu đúng dòng máu nhà này thì cưới”.

Quỳnh Hoa chết lặng người khi nghe bà Như nói. Điều mà cô mong đợi là một sự đứng lên mạnh mẽ phản đối ý kiến cay độc ấy từ phía Quân bởi vì hơn ai hết anh hiểu đứa bé trong bụng cô là con ai. Nhưng anh ngồi yên, nghe mẹ bàn tính.

Cô mỉm cười:

– “Thưa bác, có điều này cháu muốn nói. Đúng là cháu đã định “chụp mũ” anh Quân nhưng có lẽ cháu không lừa nổi bác. Đứa bé không phải là con anh ấy. Cháu sẽ tự rút lui. Cháu khâm phục sự tỉnh táo đến tàn nhẫn ấy của bác”.

Quỳnh Hoa đối đáp lại rồi bước ra khỏi cửa. Cô chẳng thấy lo sợ gì nữa cả. Mọi gánh nặng đã được trút bỏ mà nhẹ lòng hơn cả là bỏ được gã đàn ông hèn nhát như Quân. Giờ cô thấy mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Vì cô đang có một đứa con lớn dần trong bụng.