Tớ sẽ dắt cậu đi suốt cuộc đời vì tớ là Nhân Mã mà

Nắm lấy tay tớ, tớ sẽ dắt cậu đi suốt cuộc đời !
Có người nói yêu Nhân Mã là tình yêu không điểm đầu. Bởi em chẳng thể hay được lúc nào em đã phải lòng Nhân Mã. Có người nói yêu Nhân Mã là tình yêu không điểm cuối. Bởi em chẳng biết trái tim Nhân Mã lúc nào thì nghiêng về phía em đâu.
“Nắm lấy tay tớ, tớ sẽ dắt cậu đi!”
Anh hiền hòa nắm lấy bàn tay em trước khi em kịp định thần. Nắng tỏa khói mờ, gió xào xạc lá khiến bất kì ai cũng phải xốn xang một nhịp. Anh đứng đó, cười trong nắng, cầm tay em chạy thoát khỏi dòng người tấp nập ngược xuôi. Anh lúc nào cũng thế, luôn cười, luôn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Anh có mái tóc rực lửa như ánh chiều tà mộng mị mà em luôn muốn được chạm vào một lần, muốn được vuốt những sợi tóc lòa xòa đó.
Sau khi ra được đám đông đang xô đẩy, chen lấn để mua được tấm vé xem nam ca sĩ T, anh lại cười.
“Tiếc thật, không được rồi. Vân à, đi với tớ tới một nơi nhé!”
Em gật đầu. Và rồi anh lại kéo em đi. Anh đặt em lên yên sau xe đạp, cứ thế phóng vù vù trên con dốc, không quên nói với ra đằng sau: “Này, bám chắc vào đấy!” Gió lại thổi ào ào bên tai, em nhắm nghiền đôi mắt lại, vô thức ôm lấy anh. Anh liếc nhìn ra phía sau, cười khoái chí và tăng tốc.
“Vân à, đừng mãi ngồi ở cạnh cửa sổ thế nữa con. Mẹ đưa con đi dạo nhé!”
Em lại gật đầu, xoay bánh xe lăn tiến về phía mẹ. Tai nạn năm trước khiến đôi mắt em không còn sáng rỡ, ngay cả anh cũng đi mất. Mọi người nói cậu ấy đã ra nước ngoài điều trị và chuyển hẳn việc học hành tại đó. Quanh em giờ đây chỉ còn là tiếng lá giòn gãy, tiếng xe cộ ồn ã, tiếng thở than và những gào thét sâu trong lồng ngực.
“Ôi, đợi mẹ một lát. Hình như có điện thoại.”
Em ngoan ngoãn mỉm cười, sau tai nạn ấy mẹ hẳn đã khóc nhiều lắm rồi. Có lẽ giờ em nên cười, cười để xua tan đi mọi buồn đau trong lòng mẹ, nỗi mất mát quá lớn vì đứa con gái 20 tuổi giờ đây không tương lai, không hạnh phúc. Chợt, bánh xe lăn di chuyển. Xe lăn đưa em đi vòng quanh khu phố nơi em sống. Em nhận ra tiếng cắt tóc của ông già nhà bên, tiếng dương cầm phát ra từ nhà cô bé cạnh bãi đất trống, mùi lá ngũ sắc quen thuộc, xe chợt dừng lại.
“Mẹ ơi!” Em cố cất tiếng nói, cố gắng đưa tay quờ quạng tìm mẹ. Nhưng mẹ không nói, mẹ chỉ ngồi xuống nắm lấy bàn tay em.
“Gì thế này? Không phải mẹ.” Em còn chưa biết phải làm thế nào thì có tiếng đàn guitar trong trẻo cất lên. Tiếng đàn ấy hiền hòa, dịu dàng và sâu lắng. Một giai điệu rất nhẹ nhàng hòa quyện cùng tiếng chim hót ríu rít, nắng chiều đổ bóng làm em thấy ấm áp lạ thường. Tiếng guitar dứt, bàn tay ấy khẽ đặt những sợi tóc nghịch ngợm vào nếp, dừng lại trên khuôn mặt em.
“Bạn là ai thế?” Em hỏi, giọng nói hiền hòa quen thuộc. Nhưng người đó không đáp lại, tiếng guitar lại cất lên, giai điệu bài hát Cơn gió lạ.
Lặng yên căn gác, lặng yên vầng trăng
Lặng yên thơm ngát, môi hồng thật trong sáng
Ánh mắt bên ô cửa sổ cứ thao thức mong chờ
Cơn gió lạ…”


Em replay bài hát ấy cả buổi tối. Cứ mỗi lần đến đoạn này, em lại trầm ngâm. Người đó là ai? Có lẽ là một người con trai, vì em cảm thấy bàn tay ấy chắc khỏe và mạnh mẽ. Em chợt phì cười, có khi nào đó là một chàng hoàng tử bạch mã tới đón em không? Cứ thế, thời gian trôi đi, và em thì chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Gió vẫn xào xạc lá, nhưng em thì không lạnh. Em thấy lòng mình ấm áp vì biết rằng có khi phép lạ vẫn còn đâu đó ngoài kia.
Vân mất đi đôi mắt khi còn ở tuối 20, cái tuổi còn rất trẻ, cái tuổi đẹp nhất của một đời người, và tất cả là do lỗi của tôi. Tôi đã nhủ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, tôi đã gây ra quá nhiều cho cô ấy, quá nhiều mất mát và tổn thất. Thế nhưng, lý trí không bao giờ nghe theo trái tim.
Một năm trước, lẽ ra tôi đã đưa Vân đến cánh đồng cỏ lau trắng muốt, cô ấy sẽ thật xinh trong bộ váy tím nhạt, sẽ cười thật tươi như nắng chiều, và tôi sẽ đàn bản nhạc mình tự sáng tác, nói rằng tôi yêu cô ấy. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Vân và tôi, chẳng bao giờ nên gặp nhau nữa. Tôi không xứng đáng để cô ấy nhớ đến mình, một thằng con trai tồi tệ đã gây ra nhiều chuyện như thế.
Đắp lên người Vân tấm chăn mỏng, tôi mở nhỏ đèn, hôn lên trán cô ấy rồi leo qua ban công. Đêm ấy trời nhiều sao lạ thường. Có lẽ tôi vẫn sẽ thay mẹ Vân đưa cô ấy đi dạo mỗi ngày, theo sát cô ấy mỗi khi Vân phải ra đường một mình, ngắm nhìn cô ấy ngủ mỗi đêm qua ô cửa sổ, nếu không có ngày mai.
Bãi lau chiều nay ấm áp lạ thường, nắng chiều nhuộm vàng rực một vạt lau khiến tôi cũng phải thấy ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy. Tôi đàn cho Vân nghe bản đàn của một năm trước trong tiếng gió ngọt ngào. Cô ấy cười, nụ cười khiến tôi bỗng loạn nhịp. Tôi lấy hết dũng khí để nói ra điều thầm kín mà tôi đã cố gắng nói từ rất lâu rồi.
“Nắm lấy tay tớ, tớ sẽ dắt cậu đi!” Vân không cười cũng không đưa tay cho tôi.
“Cậu là Phong, đúng không ?”
Tôi ngỡ ngàng. Làm sao cô ấy biết ? Như đoán được câu hỏi trong đầu tôi, Vân tiếp lời.
“Vì cậu là Nhân Mã, và cũng là Hoàng tử Bạch mã của tớ !”
Vân từng nói với tôi, cậu ấy thích một người, người ấy là Bạch mã Hoàng tử của cô ấy. Vân cũng từng nói, những thằng con trai Nhân Mã như tôi, thường rất ham chơi, rất ưa thay đổi. Lần ấy, tôi lồng lộn cả lên. Nhưng giờ đây, tôi cảm nhận được trái tim mình đập rất loạn, thật sự rất rất loạn nhịp. Người ta nói, khi mất đi một giác quan, con người ta sẽ có thêm một khả năng đặc biệt nào đó.
“Cậu là Cơn gió lạ”
Vân đã biết, cô ấy đã biết từ rất lâu trước đó nhưng lại không nói ra. Tự cảm thấy mình ngu ngốc, nhưng lại vừa cảm thấy buồn cười. Vân và tôi, có lẽ là hai kẻ ương bướng cứng đầu nhất thế gian.
“Tại sao cậu không nói ra ngay từ đầu ?”
“Vì tớ sợ cậu lại ra đi.”
Chúng tôi, hai kẻ ngốc nghếch và khờ dại, yêu nhau như mây và gió. Vốn dĩ là luôn ở bên nhau, vậy mà tôi lại chẳng hề nhận ra, cứ mãi lảng tránh cô ấy. Một Nhân Mã như tôi, cứng đầu và thích tự do, nhưng là tự do bên Vân, bên mây của gió. Tôi quỳ xuống, đưa lại bàn tay cho cô ấy một lần nữa.
“Nắm lấy tay tớ, tớ sẽ dắt cậu đi suốt cuộc đời này !”
Nắng chiều rạng rỡ, Vân như nàng công chúa nhỏ lấp lánh giữa cánh đồng lau, cảnh tượng đẹp như trong tranh vẽ. Cỏ cây ngừng xào xạc như nhịp tim đập của tôi, những vệt mây cũng ngừng chuyển động. Đôi má Vân ửng hồng, bàn tay nắm chặt lấy tay tôi vì chàng hoàng tử bạch mã của cô ấy đang cúi xuống trao cho Vân một nụ hôn tựa gió thoảng…