Tâm sự tình yêu: Yêu em nhé…!
Yêu em nhé…!
Anh ơi! Ngày hôm qua em đánh rơi một giọt nắng tàn vào trời xanh rộng lớn.
Anh ơi! Ngày hôm qua em đánh rơi một giọt mồ hôi vào cánh đồng bất tận.
Anh ơi! Ngày hôm qua em đánh rơi một giọt mưa ngâu vào áo ai ướt sũng.
Anh ơi! Ngày hôm qua em đánh rơi một tiếng cười giòn tan vào nắng trưa oi ả.
Anh ơi! Ngày hôm qua em đánh rơi …một giọt nước mắt vào giữa biển khơi.
Nhưng…
Anh ơi! Hôm qua người ta tìm cho em bóng râm che lấp cả cái nắng chói chang mệt mỏi.
Anh ơi! Hôm qua người ta tìm cho em áng mây xua đi cái vất vả mỏi mòn.
Anh ơi! Hôm qua người ta tìm cho em tấm lưng – chắn mưa sa và gió đêm.
Anh ơi! Hôm qua người ta tìm cho em vòng tay – đầy nụ cười nhưng không nước mắt.
Yêu em nhé!…
Yêu em nhé! Vì tim anh đang đập nhanh đấy. Có phải do em đang tựa vào để lắng nghe nhịp đập của nó không? Bàn tay anh mồ hôi ướt đẫm, nhoẻn miệng cười mà sao ngượng ngạo thế kia. Ánh mắt anh nhìn em như có điều gì muốn nói, rồi vội vã quay đi khi bắt gặp mắt em đang nhìn. Em nghe cả tiếng bình bịch của con tim anh đấy! Lạ nhỉ…!
Yêu em nhé! Vì mắt em hay ướt. Chỉ có anh mới dọa nổi dòng nước mắt thôi không rơi. Ừ! Thì em hay khóc…Khóc trong nhớ nhung, khóc trong giận hờn và khóc trong niềm hạnh phúc. Cái vai áo ướt mềm mỗi lúc nước mắt em rơi. Đừng khóc nữa anh nhỉ? Anh chẳng bao giờ mong em khóc. Nếu có…thì anh cũng mong là người duy nhất nếm vị mặn đắng của nó thôi.
Yêu em nhé! Vì câu chuyện cổ tích anh viết cho em vẫn chưa dừng lại. Trong thế giới mênh mông em tìm lại được chính mình trong từng câu chuyện ngụ ngôn anh kể. Anh muốn cho mọi người thấy rằng – fairy tale – không chỉ có trong thế giới thần tiên, nó còn hiện hữu đây trong hai trái tim của hai người yêu nhau. Điều kỳ diệu của tâm hồn và duyên phận đã mang tình yêu lại gần nhau…hòa quyện…
Yêu em nhé! Vì em muốn có một ngôi nhà hạnh phúc, xung quanh những ánh nến vàng ấm áp là cả yêu thương gửi gắm trong từng hơi thở. Em mơ một mái ấm, nơi có nụ cười trẻ thơ, có tình yêu anh nồng cháy. Mơ về những phút lặng khi nhìn anh đang say ngủ, những phút lặng khi âm nhạc tràn ngập căn phòng mà ta thì chỉ nhìn nhau…chỉ nhìn vào mắt nhau…thế thôi. Bên anh – em bình yên đến lạ! Bình yên về khi em trong tay anh.
Yêu em nhé! Vì lỡ mai không còn em nữa, sẽ chẳng còn ai giận hờn anh vu vơ, sẽ chẳng còn ai nắm chặt bàn tay anh trong màn đêm sợ hãi. Và sẽ chẳng còn ai tựa bên bờ vai anh thổn thức mỗi khi cuộc sống quá chông chênh.
Nhé – yêu em nhé! Vì không ai biết được ngày mai và hôm nay là tất cả những gì em có. Quá khứ – tương lai – còn đó – mất đó…Chỉ có hiện tại là rất thật. Cứ luôn tin rằng mình còn có ngày mai để bù đắp những tháng ngày trước đó. Ta cứ thỏa thích để từng cơ hội qua đi vì nghĩ rằng còn có cơ hội bù đắp những lỗi lầm hôm qua. Nhưng sẽ như thế nào…nếu chẳng có ngày mai??? Hôm nay có thể là cơ hội cuối cùng để ta yêu nhau đấy…