Người cũ, anh có nhớ em không?
Có những lúc em tự hỏi bản thân mình, có khi nào anh đã nhớ về em – một người luôn yêu anh như sinh mệnh. Em vẫn còn giữ nơi đây, trong tim mình những nỗi nhớ về anh, những tâm sự buồn về tình yêu chúng mình..
Em với anh lúc trước rất hay cãi nhau vì những trò chơi trẻ con. Nhưng vào một ngày, trái tim bé nhỏ ấy đã rung rinh trước nụ cười tỏa nắng của anh – nụ cười ấy làm em nhớ mãi. Với một đứa con gái như em, giấu những yêu thương vào đáy lòng, chỉ dám tâm sự cùng cuốn nhật ký mỗi đêm. Bởi với em, tỏ tình với anh quả là điều không dễ. Yêu anh đơn phương – em đã rất đau, trái tim em chưa bao giờ biết đau vì một đứa con trai. Có những lúc em đã từ bỏ tình cảm ấy nhưng sao em vẫn không thể. Anh biết đấy, em đã rất nỗ lực để có được anh và cuối cùng thì sao nhỉ?
Anh đã quay về phía em, em đã rất vui vì lời tỏ tình trẻ con của anh. Hạnh phúc,đối với em nó thật đơn giản. Hạnh phúc là khi anh luôn bên em khi em buồn, luôn cố gắng dành thời gian nghe em lảm nhảm những thứ trên đời, luôn là chỗ để em xả nỗi buồn bực. Đã có lúc, em muốn hét lên để cả thế giới biết rằng: Chúng ta yêu nhau. Em muốn tâm sự với anh thật nhiều về tình yêu của mình. Anh biết không? Em đã từng rất yêu anh, yêu anh như chính hơi thở của em.
Cứ ngỡ em sẽ luôn có hạnh phúc ấy bên mình. Nhưng anh lại bỏ đi, tình yêu đầu tiên làm trái tim em tan nát, em khóc từng ngày, không biết tâm sự niềm đau này với ai, tự nhủ rằng em sẽ quên được anh. Nhưng anh biết không, em đã không làm được. Em đã rất nhớ anh, mỗi khi nghĩ về anh trái tim em lại đau, nước mắt em lại rơi. Có những lúc em ngồi nghe những bài hát buồn, em lại nhớ anh, nước mắt vẫn thế tuôn rơi. Em ngốc lắm,anh nhỉ?
Cũng đã gần một năm – anh đã có người mới, em cũng có – nhưng sao em vẫn luôn nhớ về anh? Không ai có thể làm em cười nhiều như anh, cũng chả có ai quan tâm em, lắng nghe em lảm nhảm, tâm sự hàng ngày. Em vẫn luôn muốn có anh bên cạnh. Em đã từng ước ao rằng anh sẽ quay về bên em, lại yêu em như thế. Em có lỗi với người yêu hiện tại của em và với bản thân em nữa. Nhưng em không thể bắt nổi bản thân mình không nhớ về anh, có những lúc em tự hỏi bản thân mình, có khi nào anh đã nhớ về em – một người luôn yêu anh như sinh mệnh…