Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, tôi đã nghĩ cuộc sống thật bất công. Tôi đã không còn biết thế nào là hạnh phúc cho đến khi gặp An – cô bé có nụ cười tỏa nắng
***
Các bệnh nhân mà nhóm giao cho tôi giúp đỡ, họ đều là những người đang tuyệt vọng, thân thể đang hao mòn vì căn bệnh ung thư não khiến cho họ chỉ muốn căm ghét cuộc sống. Với tư cách là tình nguyện viên tôi được giao nhiệm vụ sẽ giúp đỡ và tiếp thêm cho họ sức mạnh để sống.
Trong số các bệnh nhân mà tôi giúp đỡ có một cô bé luôn mang theo mình sự lạc quan và nụ cười thánh thiện. Khu nhà mà em đang sống khá chật vật và đa số là người già và những người lao động chân tay. Trong một lần đến nhà em tôi vô tình thấy một cảnh tượng đáng thương. Kia chẳng phải là An sao, cô bé đang phải chịu những cái roi mây đánh tới tấp vào người. Cho đến khi một người hàng xóm sang can ngăn thì người cha tàn bạo đó mới thôi hành hạ cô bé.
– An! Tôi hốt hoảng gọi tên em.
– C..chị Linh! Em đau quá chị ơi!
Tiếng An nói khiến tôi không sao cầm được nước mắt. Tôi dắt cô bé về nhà tình thương, ngôi nhà mà các tình nguyện viên trong nhóm chúng tôi ủng hộ tiền để xây. Khắp mình những vết bầm tím cứ hằn sâu vào da vào thịt em khiếng mọi người trong nhóm nghẹn ngào. Tôi lấy chai dầu sức vào những chỗ bầm tím cho An. Em nói trong nước mắt:
– Chị làm giống y như mẹ em luôn!
Nghe An nói mà tôi lại rơi nước mắt. Mẹ cô bé đã qua đời cách đây mấy năm vì tai nạn giao thông trong một lần đang gánh hàng rong bán. Để lại em một mình với người cha nát rượu đó với bao khổ cực. Ngồi một chút thì tôi nghe tiếng bụng em reo:
– Em ăn gì chưa?
– Sáng nay cô Năm về quê rồi nên em không qua nhà ăn được.
Chuyện là vậy, hằng ngày An thường chạy qua nhà hàng xóm để ăn cơm. Có ngày nhà bên đóng cửa thì em lại nhịn đói cho qua bữa.
– Em ăn cơm ở đây nhé?
– Thiệt hả chị?
– Tất nhiên!
Tôi hâm lại cơm cho nóng rồi đưa cho An bát cơm. Cô bé ăn vội vã bát cơm nóng bù cho cả ngày chưa ăn gì. Nhìn An ăn một cách ngon lành như vậy làm cho cả nhóm không khỏi xúc động. Gia đình em cũng thuộc diện có hộ nghèo trong ấp nên hằng tháng cũng có chút ít tiền trợ cấp. Vậy mà người cha nhẫn tấm đó của An lại lấy số tiền trông chờ cả tháng đó chỉ để thỏa mãn cơn nghiện rượu của mình mà bỏ mặc em. Tuy mắc căn bệnh quái ác đó nhưng An luôn lạc quan và tươi cười, em không hề biết căn bệnh mình đang mang đáng sợ đến thế nào, nhiều lần em hỏi tôi:
– Rồi mọi nỗi đau sẽ qua hết phải không chị?
– Đúng vậy. Chỉ cần em nghĩ mình sẽ vượt qua được thì mọi khó khăn đối với em không là gì cả. Lần nào tôi cũng chỉ biết trả lời em như vậy.
Chở An về tới nhà tôi ngạc nhiên khi thấy cô bé đem số thức ăn của chúng tôi cho để chia cho người già trong xóm. Cô bé hơn hở chạy lại chào tôi rồi cảm ơn rối rít. Tôi hỏi;
– Sao em không để dành đồ ăn cho mình?
– Chắc bây giờ các cụ đó cũng đang đói. Hồi sáng em thấy họ cũng chưa ăn gì giống em!
Nghe câu trả lời hồn nhiên của An mà tôi thấy nhói lòng. Tôi thương cho em và tiếc thay cho số phận của em.
Hôm nay tôi có hẹn với An. Tôi hứa sẽ dẫn cô bé đi dạo quanh thành phố, ấy vậy mà cứ quẩn quanh với mấy công việc làm thêm mà tôi lại vô tình quên bén lời hứa đó với An.
Đến tối, tôi quay về nhà tình thương để nấu ăn cho những bệnh nhân ở đó. Vừa bước vào cổng tôi đã nghe tiếng thút thít trước thềm lúc này tôi nhận ra đó là An. Lúc này chợt nhớ là tôi đã lỡ hẹn. Tôi vội vàng chạy lại:
– Xin lỗi em. Hôm nay chị bận quá nên quên dắt em đi chơi!
An lau nước mắt trả lời tôi:
– Kh..ông phải ch..chị ơi!
Tôi đoán được vấn đề
– Ba em lại uống rượu nữa à?
– D..ạ.
Nhìn ánh mắt buồn bã và những giọt nước mắt lăn dài trên má em mà tôi cảm thấy có lỗi vì sự vô tâm của mình.
– Em không sao chứ?
Nhìn những vết bầm in lên người cô bé tôi chợt thấy mình vừa hỏi một câu hỏi vô nghĩa.
An thút thít trả lời:
– Em sợ..
Tôi vuốt tóc cô bé an ủi:
– Sẽ qua cả thôi, những nỗi đau mà em đang gánh chịu sẽ qua hết thôi. Em giỏi mà phải không?
An im lặng khóc nức nở trên vai tôi. Nhìn cô bé mà tôi thấy xót xa vô cùng. Cũng muộn giờ rồi tôi kêu An ngủ lại nhưng cô bé không đồng ý.
– Em muốn ở nhà với ba.
– Em không sợ à?
– Em sợ.. Nhưng đó là ba em mà!
Cô bé đó liệu có phải là thiên thần không khi lại vẫn luôn coi con người chỉ biết đánh đập hành hạ mình là ba. Tồi chiều theo ý An chở cô bé về. Em chào tôi rồi lủi thủi bước vào nhà. Chắc giờ này ông ta ngủ rồi nhưng tôi vẫn không yên tâm về An. Tôi rón rén đứng trước của nhà quan sát cô bé. Tôi không khỏi bất ngờ và nghẹn ngào khi thấy An đang thắp nhan cho mẹ. Cái bàn thờ nhỏ đặt trước phòng khách chính là nơi mà cô bé thường tâm sự với mẹ. Tôi nghe những tâm sự của em mà nước mắt dâng trào xuýt nữa thì bật thành tiếng. Tôi lặng lẽ đi về để tránh gây tiếng động cho An. Trên đường đi tôi không khỏi khấm phục sự lạc quan và tâm hồn trong sáng của em. Căn bệnh u não đang hành hạ em từng ngày vậy mà em vẫn luôn mỉm cười. Cho đến giờ em vẫn chưa một lần nào trách móc về số phận của mình.
– Ch. . chị ơi!
Tiếng An yếu đuối gọi tôi ngoài cửa khiến tôi lo lắng.
– An! Em sao vậy?
– Chị ơi..
– Nói chị nghe, có chuyện gì?
An cố kìm dòng nước mắt đang chảy dài nói:
B..a em..ba em.. Ba em bị chú công an bắt rồi..
Tôi sững sờ. Thì ra ba An mới bị bắt vì tội trộm cắp. Tôi an ủi:
– Không sao đâu em, mai mốt ba lại về mà!
Tôi kêu An ở lại nhà tình thương với mọi người, cô bé gật đầu trong dòng nước mắt nhưng vẫn nhờ tôi chở về nhà. Tôi khá bất ngờ trước sự hiếu thảo của An. Em xếp từng bộ quần áo của ba mình ngay ngắn để vào chiếc balo nhỏ để đem theo rồi quay ra thắp cho mẹ nén nhang trong dòng nước mắt. Am theo tôi về nhà tình thương để sống.
Vài ngày đầu trông cô bé thiếu sức sống hẳn đi. Nhưng thời gian trôi qua rồi cũng mang nỗi buồn của em đi. Chứng kiến sự lạc quan và nụ cười trong sáng của em tôi luôn cảm thấy buồn và thầm trách ông trời thật bất công. Vì sống trong nhà tình thương nên tôi có nhiều dịp để gặp em. Nhều lúc chứng kiến em bị những cơn co giật hành hạ do căn bệnh ung thư não gây ra mà tôi thấy xót. Em có lỗi gì, em đã làm gì nên tội? Cuộc sống vẫn không buôn tha cho cô bé. Ở tuổi này đáng ra em sẽ có một gia đình hạnh phúc, đáng ra em đã là một học sinh cấp hai rồi vậy mà những điều đó chỉ là mơ ước của em. Rồi An cũng đề nghị tôi dạy chữ và tất nhiên tôi không thể từ chối. An là một cô bé thông mình những bài học tôi giảng cô bé đều tiếp thu một cách nhanh chóng. Rồi An hỏi tôi:
– Em sẽ sống chứ chị?
Tôi nghẹn ngào trả lời:
– Đúng rồi em sẽ sống, những nỗi đau em đang phải gánh chịu sẽ qua hết thôi, chỉ cần em luôn mỉm cười thì cuộc sống sẽ cười lại với em!
– Em sẽ học thật giỏi để mai mốt làm bác sĩ chữa bệnh cho mọi người!
Nghe ước mơ của em mà tôi gần như bật khóc. Cuộc sống của em vẫn đang đếm ngược từng ngày vậy mà những khát khao trong em vẫn chưa bao giờ tắt.
Hôm nay ngày ba An ra tù. Cô bé vui mừng xiếc bao chạy lại bên ba. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông ấy ôm cô bé. Có lẽ những ngày tháng cải tạo trong tù đã giúp ông ta ngộ ra nhiều điều. Tôi cảm thấy yên tâm hơn và chúc mừng cô bé.
Rồi một ngày tôi đến nhà An. Cô bé nằm trên giường với căn bệnh ung thư não đã đến giai đoạn cuối.
– Sao chị nói dối em?
– Chị xin lỗi, chị chỉ muốn em không buồn.
– Em không trách chị đâu! Tuy em muốn sống và muốn đi học như các bạn nhưng con người rồi ai cũng sẽ phải biến mất khỏi thế giới này. Em chỉ là đến với thiên đường trước mọi người thôi. Em đang đau nhưng khi nhắm mắt lại em sẽ là một con người khác, mạnh mẽ hơn, về bên kia biết đâu em lại có một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ..
Tôi khóc nức nở khi nghe An nói. Tôi luôn khâm phục nghị lực sống của cô bé, đến những phút cuối cùng của cuộc đời em vẫn đang mỉm cười. Em đã tin rằng nỗi đau của con người rồi sẽ qua hết dù cho sự đau khổ đó có là gì. Nụ cười tỏa nắng ấy, cho tôi hiểu rằng: cuộc sống còn nhiều điều kì diệu, hãy tin vào một tương lai tươi sáng.