Anh Bận …

ANH BẬN…. nên quên mất rằng em cũng là con gái, cũng có lúc yếu lòng, cũng muốn gục vào vai anh mỗi khi mệt mỏi, cũng muốn khóc một trận, rồi mượn áo anh lau nước mũi tùm lum…

Anh bận, quên mất rằng em cũng cần có anh như những người khác.

Anh bận, quên mất rằng em cũng muốn nắm tay anh dạo phố trong một chiều nắng xiên và gió thoảng.

Anh bận, quên mất rằng em cũng thèm ôm sau lưng anh, rồi hai đứa chạy xe lang thang ngoại ô cuối tuần.

Anh bận, quên mất rằng em cũng là con gái, cũng có lúc yếu lòng, cũng muốn gục vào vai anh mỗi khi mệt mỏi, cũng muốn khóc một trận, rồi mượn áo anh lau nước mũi tùm lum…

Em mất tích rồi anh có bận tâm không?

 

Anh bận, quên mất rằng em cũng muốn nhõng nhẽo, nũng nịu với anh, rồi anh sẽ nói với em rằng “ngoan nào, anh thương!”

Anh bận, quên mất rằng em cũng là muốn giống như người ta, tay trong tay hẹn hò tối thứ 7.

Anh bận, quên mất rằng em cũng có lúc thấy cô đơn, lẻ loi.

Anh bận, quên mất rằng em cũng có lúc cần có người san sẻ.

Anh bận, quên mất rằng em đang đợi anh tới.

Anh bận, quên mất rằng lâu rồi mình không còn ngọt ngào như ngày mới yêu.

Anh bận, quên mất rằng… mình yêu nhau.

Anh bận, quên mất rằng… mình yêu nhau.

 

Thế rồi, anh vẫn bận, cho tới khi em quen với việc làm mọi thứ không có anh.

Anh bận, em tự buồn, tự khóc rồi tự lau nước mắt.

Anh bận, em tự đi xem phim, tự lang thang phố xá…

Anh bận, em tự đi ăn những món mình thích, nghe những bản nhạc ngọt ngào.

Anh bận, em tự đi cà phê một mình, tự mình chọn những cuốn sách hay, tự yêu thương chính mình nhiều hơn một chút.

Và khi anh bận, em hẹn hò với chính em.

Rồi một ngày, anh sẽ nhận ra, rằng em cũng bận với cuộc sống của chính mình, em cũng bận với câu chuyện của mình, tức là khi ấy em đã quen một mình làm tất cả, quen với việc không có anh. Thế đấy!