Nỗi nhớ mang tên anh

Tháng 10, anh đi. Thu Hà Nội, hương hoa sữa…Cái thời tiết này thật sự làm em thấy cô đơn.
***
Là khi Hà Nội vào thu, em thấy lòng mình chợt nhớ. Nỗi nhớ da diết về anh – mối tình đơn phương bốn năm có lẻ…Em cứ nghĩ rồi thời gian sẽ làm mọi thứ trở về bình yên như nó vốn có, nhưng dường như em đã sai…Chỉ là nỗi nhớ tạm dừng một chút để lại trỗi dậy mạnh hơn, dữ dội hơn trước…
Tháng 10, anh đi. Vậy mà cũng đã hơn hai năm rồi, nhanh thật đấy. Mọi thứ cứ ngỡ như vừa mới hôm qua, để rồi khi nhìn lại mới biết khoảng cách giữa hai người không chỉ cò khoảng cách mà còn có cả thời gian nữa. Cuộc sống của anh, công việc của anh vẫn luôn bận rộn, và anh đã có người để yêu, để quan tâm. Có phải thật nực cười không nếu anh biết em còn yêu anh rất nhiều? Sài Gòn- Nơi ấy có anh. Là nơi em muốn đến mỗi ngày. Chỉ là để nhìn thấy anh, nhìn thấy bóng một người rất quen thuộc trong trí nhớ. Chỉ là để thấy tim mình đập mạnh rồi lỡ đi một nhịp. Chỉ là cho vơi nỗi nhớ nơi em mà thôi!

Nỗi nhớ mang tên anh.

 

Thu Hà Nội, hương hoa sữa…Cái thời tiết này thật sự làm em thấy cô đơn. Em ước có ai đó bên cạnh để cùng em đi qua bao con phố có hương hoa sữa. Em ước những nơi anh đã từng đi qua em không còn nhớ. Em ước mình có thể quên đi một người. Vì sao em yêu anh nhiều đến thế? Em cũng không biết mặc dù đã không ít lần tự mình đi tìm câu trả lời, nhưng càng đi em càng thấy mình bị vướng trong thứ tình cảm gọi là yêu đơn phương ấy. Và tình cảm này chỉ là chuyện của riêng em mà thôi. Phải chăng vì không có được nên người ta thường tiếc nuối? Phải chăng em vẫn tin một ngày nào đó anh sẽ hiểu và chấp nhận tình cảm của mình? Phải chăng thói quen thì dễ có nhưng khó quên, thế nên, vì em vẫn giữ cho mình những thói quen khi anh còn ở nơi đây nên em chưa thể quên được người?
Phải chăng yêu là yêu thôi, cần gì lí do?
Và rồi một mùa nhớ nữa sẽ lại qua đi…Và một ngày nào đó…em sẽ lại có thể cười ngây ngô như lúc đầu. Chúc anh mãi mãi hạnh phúc!

Mem giấu tên

Bài gi v chuyên mc theo đa ch: chiemtinhhoc.vn@gmail.com