Không nên vì cô đơn mà yêu vội một người

Anh à, anh có biết ngày anh đi, em buồn thế nào không? Em cảm thấy hụt hẫng,trống trải đến hiu quạnh, nếu nỗi buồn có thể chia sẻ thì người cô đơn cũng bớt cô đơn. Liệu yêu vội một người có bớt cô đơn không anh?
Em ngột ngạt vì xung quanh bao đôi nhân tình hạnh phúc, cũng là lúc trái tim em vỡ từng mảnh từng mảnh cho đôi tình nhân là anh và người anh yêu. Em sợ quá! Sợ mình không đủ sức bước qua tất cả. Phố đông người nhưng em thiếu anh. Đừng buộc em chấp nhận yêu thương khác, đừng bắt em phải quên anh đi, đừng bắt em xóa hết những gì chúng ta từng có. Em giữ, em đau nhưng em chưa thể nào buông bỏ. Anh ơi! Valentine này em buộc mình thôi nhớ anh.
Sẽ chẳng là gì nếu như em được khóc, cứ mãi lạnh lùng theo kiểu chẳng sao đâu. Ai có biết em đang rệu rã. Nỗi đau quá nặng nhưng nước mắt chẳng rơi, em cao ngạo tự thân mình gánh lấy. Có lẽ đủ trưởng thành khi em biết dựa vào chính bản thân mình để vượt qua khúc loạn của trái tim. Vật vờ rồi cũng phải vực dậy, em mệt mỏi cho ai xem trong khi anh đang đủ đầy hạnh phúc. Sao chẳng thể là của nhau khi chúng ta đã từng yêu thương… Có lẽ nào chỉ riêng em yêu lấy anh mà thôi?
Tình yêu vốn dĩ là “em yêu anh”, “em hận anh”, “em không thể buông” và “anh xin lỗi”. Một vòng lẩn quẩn không dễ gì tránh khỏi. Tiên liệu trước con đường chẳng chung đôi nhưng cố chấp khiến em thêm khổ sở. Ngoảnh mặt làm ngơ thì tâm hồn trơ trọi. Vỗ về bên nhau tim thêm rách nát. Dòng đời này đã chẳng công bằng từ rất lâu rồi. Em yêu người nhưng người đã chẳng yêu em… Xót xa quá, nói dối là “anh cũng yêu em đi”. À mà thôi, em phải lớn, phải trưởng thành, va vấp này cứ xem như là hoang dại của đời em. Valentine này, em buồn!

Mùa yêu-mùa Valentine trống rỗng

Không nên vì cô đơn mà yêu vội một người
Mùa yêu – mùa Valentine trống rỗng. Không nên vì cô đơn mà yêu vội một người, em hiểu và em đang như thế, càng ngày em càng nhận thấy mình khắt khe hơn khi bắt đầu cho một mối quan hệ mong muốn có kết thúc. Không thể phủ nhận cái bóng của anh quá lớn khiến em khó mà gạt sang bên để nhìn ra một yêu thương khác. Nghĩ về anh với bao điều tồi tệ nhất để quên anh đi thật nhanh. Nhưng càng quên là càng thấy nhớ. “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở” – chuyện chúng mình đẹp thật nhưng đã dở dang.
Em đi đường em, đếm bước trên con đường vàng rực màu của lim xẹt, giống như tên của loài hoa này, chuyện chúng mình vụt đến rồi vụt đi. Anh, đường anh, sóng bước với người anh gọi là “em yêu”. Thật tâm, thật dạ em buồn quá thể nhưng làm sao níu kéo trái tim của một người đã không còn như trước nữa. “Ai rồi cũng khác” – anh đã khác rất nhiều với anh của em ngày đó. Vẹn nguyên trong kí ức là anh, nụ cười tỏa nắng. Là anh – lời thì thầm “anh nhớ em”, là anh – “mình cưới nhau nhé”, là anh, tất cả là anh. Nhưng giờ xa thật rồi! Valentine này… em trống rỗng.

Mem giấu tên

Bài gi v chuyên mc theo đa ch: chiemtinhhoc.vn@gmail.com

 

About the Author