Nếu hạnh phúc của anh không phải là em…
Cái cách mà em và anh chạm vào cuộc đời nhau thật tình cờ. Mình va vào nhau như định mệnh của tạo hóa rồi cũng xa nhau theo cơn gió của duyên trời.
Ngày gặp anh, em là cô gái nhỏ mong manh nhưng mang trái tim khao khát yêu cuồng nhiệt. Mình quấn vào nhau ngỡ như đã là số kiếp. Nhưng không! Đó không phải là cái mà người ta vẫn gọi là ” đời đời, kiếp kiếp”, em và anh chỉ là cái gì đó thoáng qua, vội yêu rồi vội tan…
Ngày em biết trái tim anh đang ở nơi khác, em như chết lặng. Cái hồn nhiên vui vẻ ngày nào tan vào gió, mọi thứ ngày càng hanh hao. Biết trách ai đây khi hai ta đều bắt đầu quá vội.
Nhưng có lẽ anh sẽ không biết một điều, em đã yêu anh bằng cả trái tim mình. Dù nhanh, dù vội nhưng vẫn là tình yêu. Yêu anh nên em đau đớn biết nhường nào khi thấy nụ cười của cô gái ấy, yêu anh nên em nghẹn ngào khi đọc những dòng tin nhắn không phải dành cho em. Em ôm trọn tất cả vào mình chỉ để mong níu giữ lại chút yêu thương mong manh sắp vụn vỡ.
Nhưng thật khó phải không anh khi anh luôn phải giấu đi tất cả. Anh giấu đi cô gái mà em đã biết còn em, em giấu đi nỗi đau mà anh không biết. Anh vẫn bên em, vẫn hiền từ như hạt nắng ấm chỉ để mong em không buồn rầu. Em vẫn cười, vẫn nhỏ bé, vô tư để che đi một trái tim khô héo.
Đến ngày gió về, những cánh bồ công anh biến mất. Em đánh mất người mà em yêu thương. Chút tình cảm cuối cùng không đủ để giữ trái tim đã lệch hướng. Em để anh ra đi vì em biết không nên cố giữ thứ không thuộc về mình. Cô gái kia liệu có được anh không em cũng không rõ nữa.
Anh đi nhé, mang theo cả nắng bên em.
Nếu hạnh phúc của anh không phải em, thì em mong anh sẽ là hạnh phúc của một cô gái nào đó, hạnh phúc thực sự và duy nhất. Anh nhớ nhé!