Những tâm sự tình yêu em giấu kỹ trong tim, niềm đau này sẽ khắc vào tim em mãi mãi. Lạc mất anh, đó là lỗi của em, không được ở bên anh nữa đó là ông trời trừng phạt em vì sự vô tâm và nông nổi của mình.
Ngày anh đến cũng là ngày em dứt nước mắt chia tay với người yêu cũ trên Sài Gòn. Muốn trốn chạy kỉ niệm nên em về lại quê nhà. Tình cờ gặp anh trong một buổi họp họ, anh đã chủ động xin số điện thoại em rồi tìm cách tiếp cận em. Sau một thời gian ngắn quen nhau, để quên đi vết thương lòng còn đang rỉ máu, quên đi những tâm sự tình yêu với người cũ, em đã chấp nhận làm bạn gái anh.
Dường như định mệnh đã sắp đặt chúng ta đến bên nhau là một câu chuyện không thể ngờ được. Thực chất, anh là hàng xóm của em chỉ cách 30m vậy mà bao nhiêu năm dài sống kế bên nhau ta không nhận ra. Anh 33 tuổi vẫn chưa vợ, em 27 tuổi cũng chưa chồng. Mọi người vẫn đùa rằng anh ế đến bây giờ là để đợi em, và em bôn ba trên Sài Gòn 8 năm trường không có người yêu cũng là để dành cho anh.
Gia đình là người Bắc chính gốc nên anh khó tính lắm, bù lại anh rất chăm việc nhà và là người sống có nguyên tắc, kỉ luật. Còn em, mang trong mình dòng máu miền Tây, ngây ngô và ham chơi. Khi làm ca 3 thì thôi chứ không ngày nào mà anh không qua để gặp em.
Em được anh chăm sóc từng li từng tí. Từ chuyện ăn sáng đến bữa ăn khuya, anh nhắn tin hỏi thăm em mọi lúc mọi nơi trừ những giờ anh ngủ. Nhưng dường như sự hiện diện bất ngờ của anh cũng chỉ đủ để em lấp đi nỗi buồn cho ngày tháng đau khổ mà thôi.
Em dự phòng sẵn phương án 2, phương án 3 vì không chắc chắn sẽ lấy anh dù anh rất muốn. Lần đầu anh phát hiện em nhắn tin với bạn trai khác, anh đã tha thứ. Lần thứ hai anh thấy em đi với người khác anh cũng bỏ qua. Vậy mà em vẫn chưa tỉnh ngộ bởi tình yêu anh dành cho em luôn rực cháy từng ngày. Em vẫn lén lúc tiếp tục qua lại với bạn trai mới. Nhưng lần này, anh đã buông tay em ra mãi mãi. Anh không la, không mắng em như các lần trước mà bằng những lời nói nhẹ nhàng để rồi ra đi cũng lặng thầm.
Phải đến khi mất đi anh, em mới nhận ra anh quan trọng với em thế nào. Em nhớ nụ hôn, nhớ vòng tay ấm của anh hơn bao giờ hết. Em nhớ dáng đứng anh làm bếp, em nhớ từng bộ trang phục mà anh mặc mỗi ngày. Nhưng anh ơi, em đã mất anh thật rồi. Khi nhận ra em yêu anh, em cũng mới biết anh sẽ không bao giờ tìm kiếm em như anh đã từng tìm kiếm. Những giọt nước mắt muộn màng của ngày hôm nay là cái giá cho sự not nớt, dại dột của em. Những tâm sự tình yêu đau đớn này càng dày vò em hơn khi mỗi đêm thâu vắng. Và anh ơi, nếu có kiếp sau, hãy cho em được làm vợ anh và sinh cho anh những đứa trẻ thật ngoan như ta đã mơ ước…