Quà tặng cuộc sống – Người thương nhân và con rắn
Có một con rắn băng qua đường và bị một chiếc xe cán trúng đuôi. Con rắn quằn quại với vết thương và cầu cứu sự giúp đỡ của người qua đường.
Con rắn gặp một người nông dân và xin ông giúp đỡ, nhưng người nông dân nói “Ta chẳng dại gì mà cứu mi, nọc độc của mi đã hại chết bao nhiều người. Ác giả ác báo, số phận mi cứ để ông trời định đoạt đi.” Và ông bỏ đi.
Con rắn vô cùng thất vọng và cho rằng mình sắp chết đến nơi rồi. Vừa lúc đó, có một người thương nhân cưỡi xe ngựa ngang qua. Nó cũng cầu xin ông ta cứu nó. Nhưng người thương gia cũng trả lời con rắn như bác nông dân.
Tuy nhiên, con rắn lại nghĩ rằng ông là một thương nhân, thì nó có thể đem lợi lộc ra đổi để cứu được tính mạng của mình.
Nghĩ vậy nên con rắn nói “Món hời trước mắt mà ông lại bỏ qua, thế sao gọi là thương nhân?”
Người thương gia vô cùng ngạc nhiên. Thì con rắn liền nói “Tôi đã ra nông nỗi này thì mong gì được sống. Chỉ tiếc tấm da này, không làm được lợi cho ai.”
Người thương nhân nói “Tấm da của mi không còn lành lặn thì làm được gì?”
Con rắn bèn nói “Vậy nên tôi mới mong ông cứu giúp, ông chỉ cần mang tôi về, băng bó cho đến khi tấm da lành lại thì ông có thể lấy da để bán cho người ta làm ví. Nọc hay mật của tôi ông cũng có thể bán lấy tiền vì chúng rất quý. Nhưng ông phải lấy mật khi tôi khỏe mạnh thì chúng với có giá trị.”
Thấy con rắn nói có vẻ đúng, người thương nhân quyết định mang con rắn về chữa trị cho nó, những mong sẽ kiếm được món hời.
Ông đã chăm sóc nó rất kỹ. Và như những gì chúng ta đoán trước được. Đến lúc con rắn khỏe trở lại hoàn toàn, nó đã cắn ông ta và bỏ trốn.
Trong chúng ta có rất nhiều người giống như người nông dân kia, thấy kẻ xấu thì họ tránh đi và mặc chúng đấu tranh với nhau. Nhưng cũng có những người như người thương nhân kia, vì chút lợi mà họ sẵn sàng thỏa hiệp với kẻ xấu đồng thời mạo hiểm với tính mạng của mình.