Càng đau thương thì người ta lại càng nhớ mãi không thôi…

Càng đau thương thì người ta lại càng nhớ mãi không thôi…
Có những thứ tình cảm làm chúng ta phải nuối tiếc đến suốt cuộc đời. Dù là yêu hay hận, thương hay ghét tất cả đều chỉ nằm trong một chữ nhớ. Năm tháng trôi qua vẫn nhớ nên cảm xúc vẫn còn, chỉ là nó tồn tại không ngọt ngào nữa, mà là sự khắc khoải khôn nguôi….
“Ngược lại với yêu không phải là ghét, mà là sự lãng quên”, tôi đã nghe câu nói này ở một mẫu chuyện nào đó. Thì đúng thật, bạn ghét một ai đó đã từng làm tổn thương mình là bạn còn nhớ họ đấy, vì họ chiếm một phần nào đó trong trái tim bạn nên bạn vẫn dành ra một phần cảm xúc của mình để nghĩ về họ, bạn gọi đó là ghét. Còn khi đã lãng quên, chúng ta với nhau đã là một người xa lạ không còn phải bận lòng vì nhau nữa.
Cuộc đời như một trò chơi được tạo hóa sắp đặt sẵn, chúng ta phải gặp những người định mệnh trong đời mình, có người lướt qua nhẹ như những phím nhạc ngân lên rồi tĩnh lặng xuống ngay, cũng có người ào ạt như cơn mưa lớn mà bạn chưa tìm được chiếc ô hay nơi trú mưa, khi nó đi qua để lại trong bạn sự lạnh lẽo, đơn độc, đau đớn đến vô cùng…


Con người ta thật lạ, cứ muốn ôm lấy người làm tổn thương mình rồi đau, rồi khóc. Mà chấp nhận buông thì mấy ai làm được, bởi tâm hồn luôn nhạy cảm với thứ gọi là hạnh phúc, chỉ một chút hạnh phúc ấy mà người ta chấp nhận trải qua trăm nỗi thương đau. Ai dắt nhau qua thương nhớ mà quên được nhau bao giờ?
Trái tim không được lập trình sẵn để yêu nó yêu theo cảm xúc, nên nó cũng không thể được bảo trì, bất cứ sự va chạm nào quá sức đều để lại thiệt hại nhỏ hoặc lớn, thời gian phục hồi có thể dài ngắn tùy tổn thương phải chịu. Nhưng chắc chắn một điều là thời gian sẽ làm sẽ làm xoa dịu tất cả. Bạn cứ mãi nhớ thương về một người không đáng, thì cứ nhớ đi, đừng ép bản thân mình quên như vậy là tàn nhẫn với bản thân mình lắm…
Cứ nhớ đi, đến một ngày nào đó nhớ đến điên cuồng rồi cũng phải quên thôi…