Bức thư tình chưa gửi

Gửi Xử Nữ,

Có lẽ đây là bức thư tình, anh không bao giờ có thể gửi đến em. Em đã ra đi… âm thầm và lặng lẽ, không nói với anh một lời giã biệt.  Anh có cảm giác như em ra đi để trốn chạy một điều gì đó mà em không tiện nói, để được sống một mình cô liêu với thế giới riêng buồn tủi của mình.  Thế giới đó, anh đã một lần vô tình bước đến và bắt gặp dáng em u sầu, trăn trở với những tâm sự của riêng mình.  Cái dáng hình quá đỗi xanh xao ấy, cái linh hồn quá đỗi mỏng manh ấy đã …  lay động lòng anh.  Phải chăng đó chỉ là lòng trắc ẩn?  Thoạt đầu, anh cũng nghĩ thế:  chỉ là lòng trắc ẩn thôi mà, giữa một con người với một con người.  Nhưng rồi anh chợt nhận ra rằng dường như là hơn thế nữa:  anh thấy nhớ em!

Nỗi nhớ bao giờ cũng mang con người xích lại gần nhau hơn.  Nói một cách chính xác hơn, không có phút giây nào mà con người có thể gần gũi nhau hơn là trong những giây phút nhung nhớ.  Ở trong không gian tĩnh lặng thiêng game có pha một chút u hoài liêu trai của nỗi nhớ ấy, con người nghĩ về con người với những xúc cảm thanh tao nhất và chưa bao giờ như trong giây phút nhung nhớ này đây, con người lại cảm nhận sâu xa đến thế cái khát khao về một sự gần gũi, kề bên.  Với nỗi nhớ thường trực ấy, anh đã thấy em gần gũi với anh như chưa bao giờ có ai gần gũi đến thế trong đời.
Chỉ cần em tình cờ ghé thăm anh, chỉ cần được nhìn thấy dáng em thấp thoáng đâu đó giữa dòng đời xuôi ngược, anh đã thấy lòng mình vui sướng lắm:  nắng hồng hơn, gió mát hơn và hoa lá như cũng biết reo vui.  Em chẳng bao giờ ở lại với anh lâu, nên mỗi giây phút được gần em là mỗi giây phút anh thấy lòng mình vừa vui sướng, vừa lo sợ. Vui vì gió kia đã về lại với mây trời, sợ rằng gió lại ra đi, bỏ lại mình mây trời lang thang với nỗi nhớ bơ vơ.  Em không nói nhiều, chỉ thầm thì với anh thôi những lời riêng rất khẽ.  Nên anh thấy mình hứng từng lời em nói như cái cách người ta chắt chiu từng giọt nước nơi miền sa mạc, mà mỗi giọt nước là một giọt phép lạ hồi sinh.
Có lẽ em đã ngạc nhiên để thấy rằng lòng anh đối với em sôi nổi như lòng của một chàng trai trẻ mới vào đời.  Có lẽ anh đã tình cờ gieo trong em một ấn tượng phiến diện, rằng anh là kẻ lãng du hạnh phúc mà công việc làm duy nhất trong đời là mang hoa tươi đến từng nhà để ban phát yêu thương.  Không đâu em!  Anh không còn đủ trẻ, cũng không có quá nhiều hạnh phúc đến nỗi ngày đêm cứ hát nghêu ngao miệt mài những lời thương yêu bồng bột và nồng nàn bất chợt.  Mỗi lời yêu thương anh nói với em, anh viết cho em là những lời hiếm hoi còn sót lại sau những giông bão tình đời.  Và vì thế, anh quý yêu và chắt chiu chúng như những giọt máu còn sót lại nơi trái tim mình.

Anh quý trọng những giây phút, những kỉ niệm đẹp của anh và em

Anh quý trọng những giây phút, những kỉ niệm đẹp của anh và em

 

Em thân yêu!
Em đã ra đi…  lặng lẽ và âm thầm quá, mang theo cùng em tất cả những kỳ bí mà em muốn cất giữ cho riêng mình.  Dĩ nhiên, anh luôn hiểu rằng tiếng lòng của một con người không dễ gì để bày tỏ và có khi bày tỏ được rồi, thì lòng lại càng trống vắng hơn vì đâu phải ai cũng có thể hiểu được, cảm nhận được những phím khúc quá trắc ẩn, đớn đau và ngang trái.  Em hãy giữ tất cả những điều ấy cho riêng mình nếu em muốn, nhưng xin em hãy nhớ rằng có một người luôn khát khao được nghe phím khúc ấy, cho dù nó có đớn đau và ngang trái đến bao nhiêu.  Và dẫu có như thế nào, anh nghĩ rằng lòng mình trước cũng như sau, vẫn thương và nhớ em với những gì tận cùng có thể.
Em đi rồi!  Không gian như chưa bao giờ trở nên lặng lẽ và quạnh hiu đến thế:  gió hắt hiu, nắng phai tàn, lá không còn thắm và hoa không buồn nở nữa.  Anh ngồi đây chầm chậm đếm thời gian trôi thấy nhớ nhung tràn dâng mắt, thấy sắt se sâu thẳm ở trong hồn, và thấy thấp thoáng dáng em hiện về hư ảo trong từng bóng nắng ngoài sân.  Em giờ ở đâu trong cõi mịt mù sương gió, có nghe thấy tiếng anh gọi em vang vọng khắp chân trời?  Nếu có khi nào em nghe trong khoảng không gian chung quanh mình thanh âm của một tiếng kêu rất khẽ, hãy nhớ rằng đó là tiếng anh gọi em về… miệt mài và đã dần cạn kiệt với thời gian.
Em ơi, anh viết cho em bức thư này – bức thư tình không gửi – vì anh biết gửi nó về đâu giữa cõi không gian bạt ngàn gió.  Anh sẽ để nó trên bàn, trong ngôi nhà mà em đã từng đến viếng thăm anh, với hy vọng là có một ngày nào đó em sẽ tình cờ quay lại và đọc nó.  Tất cả những gì anh muốn nói với em thực ra chỉ là:  “Anh đã rất nhớ thương em!”
Thôi nhé em!  Dẫu em đang ở đâu và đang nghĩ gì, anh vẫn mong muốn rằng em sẽ mãi vui, cho dẫu anh biết rằng niềm vui dường như ngày càng trở nên hiếm hoi và quí giá trong lòng em, trong lòng anh..

Mem giấu tên
Bài gửi về chuyên mục theo địa chỉ: chiemtinhhoc.vn@gmail.com