Tâm sự tình yêu: Hà Nội những ngày không anh…
Những tưởng em sẽ tự mình bước qua được mọi thứ, vậy mà vẫn hoài niệm nhớ nhung giữa ngày đông lạnh lẽo. Qua rồi, sẽ chẳng bao giờ trở lại. Đi rồi, sẽ chẳng bao giờ quay về.
Ký ức là một chiều Mười hai nhiều gió, nắng hanh hao hong khô từng phiến lá, xạc xào kể cho nhau câu chuyện về một cô gái đan len bên cửa sổ. Đan cho thứ tình yêu nguội tắt, đan cho lòng mình một nỗi nhớ chênh chao.
Phố một chiều Mười hai năm nào, nhạt nhòa nước mắt. Biết là tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, vậy mà hai chữ chia tay vẫn cứ cào rách trái tim người ra đi, vẫn cứ cứa sâu vết thương người đứng lại. Biết là đau mà vẫn làm tổn thương nhau.
Em hiểu rằng nếu chẳng thể tiếp tục thì nên dừng lại. Em không níu kéo, không ràng buộc, không trách móc. Chia tay, mỗi người ngược về một hướng, thôi dõi theo, thôi quan tâm, thôi gặp gỡ.
Anh biết không, bàn tay em vẫn lạnh. Hoa cúc góc ban công cứ lụi tàn theo từng đợt gió. Cuộc tình này vỡ rồi, hoa chết lặng, ngủ vùi trong đất lạnh. Mọi thứ bước sang một trang mới, trắng tinh. Ký ức chỉ còn cựa mình mỗi khi đêm xuống, tiếng mèo vọng vang ngoài cửa sổ, tiếng radio thầm thì những câu chuyện xa xôi.
Em vẫn nhớ mỗi sớm lạnh mùa đông cùng anh lang thang phố. Em cười cái sở thích lạ lùng của anh, để rồi nhiễm lúc nào không hay. Sớm lạnh mùa đông bây giờ cô đơn lắm, chênh vênh lắm, mà em thương.
Em thương từng đoạn đường bây giờ có cố tìm mệt nhoài cũng không thấy bóng anh.
Em thương từng góc quán vắng bây giờ chỉ còn cốc capuchino nguội lạnh, không có cà phê đen cạnh bên.
Em thương từng sớm mùa đông, bàn tay lạnh ngắt tự nép mình vào túi áo, cô đơn.
Em thương cả những tháng năm dài, chùng chình một nỗi niềm quên nhớ cuốn vào nhau, như cuộn len rối không thể nào cắt gỡ.
Không còn anh, Hà Nội này vắng hơn, buồn hơn, cô độc. Những tưởng em sẽ tự mình bước qua được mọi thứ, vậy mà vẫn hoài niệm nhớ nhung giữa ngày đông lạnh lẽo. Qua rồi, sẽ chẳng bao giờ trở lại. Đi rồi, sẽ chẳng bao giờ quay về.
Năm ấy, anh đi, với tất cả những hẹn thề sẽ bên em mãi mãi. Năm ấy em đứng lại, trong nức nở một chiều đông thật lạnh, thật xót xa. Ừ, chia tay, chỉ đơn giản là sẽ chẳng còn nhìn thấy nhau nữa…