Đã là quá khứ, có thương nhớ cũng chẳng thể làm gì hơn…

Đã là quá khứ, có thương nhớ cũng chẳng thể làm gì hơn…
Quá khứ đôi lúc chỉ là quá khứ. Có muốn níu kéo cũng không được.
Em nhớ chúng ta đã từng ở bên nhau…

Em nhớ anh đã từng nói với bạn bè em là bạn gái anh…

Em nhớ em đã từng nói với bạn bè anh là bạn trai em…

Nhưng em không nhớ chúng ta đã từng hiểu nhau.

Em không nhớ rằng anh đã bao giờ lo lắng cho em.

Em cũng không nhớ em rằng em đã quan tâm anh như một người bạn gái.

Em không nhớ hay vốn dĩ nó đã không có?
Vào một ngày bất chợt, em mở chiếc hộp thời gian cũ kĩ để lục tìm lại những kỉ niệm xưa. Chỉ là để nhớ, để hồi tưởng chứ cũng không tiếc nuối. Em không tiếc vì mình đã quen anh, không tiếc vì đã yêu anh, vì tất cả đổi với em đều là những kỉ niệm đẹp. Em tự hỏi tình yêu mình sao ngây ngô quá hay nó chỉ là một cảm xúc nhất thời? Em nhận ra tình yêu mình vốn dĩ chỉ là một cái “mốt” chạy theo bạn bè. Chúng ta đơn thuần chỉ là hai kẻ cô đơn, không bạn nhảy giữa vũ hội đông người để rồi ghép cặp với nhau để lấp đi cái khoảng trống cô đơn.

Quá khứ đôi lúc chỉ là quá khứ. Có muốn níu kéo cũng không được.

Tiếc thay, tình yêu chúng ta vẫn chưa đủ để lấp đầy cái khoảng trống ấy. Hẹn hò với nhau cũng chỉ để để “relationship” trên mạng. Yêu thương nhau cũng chỉ là những cái nắm tay hời hợt. Dù có ở cạnh nhau gần bao nhiêu đi chăng nữa thì con tim vẫn không sao hiểu được nhau. Không có anh, em vẫn theo đuổi đam mê của mình, vẫn cười, vẫn nói. Không có em, anh vẫn vững bước trên con đường riêng của mình, vẫn ấm áp, ôn hòa.

Chúng ta không ai nói với ai lời nào mà tự khắc chia tay với nhau. Có lẽ do chúng ta chưa đủ kiên nhẫn, do chúng ta chưa hiểu nhau hay đơn giản vì chúng ta chưa là gì của nhau?

Gặp nhau ngoài phố, ta vẫn xem nhau như bạn bè. Chỉ có mọi người mắt tròn, mắt dẹt mà hỏi: “Ủa, chia tay rồi hả?”. Gặp nhau ngoài phố, em vẫn tự hỏi mình câu hỏi “Giá như…” – giá như em kiên trì hơn một chút, giá như anh hiểu em hơn một chút, giá như ta quan tâm nhau hơn một chút… Giá như vậy thì có lẽ bây giờ em vẫn là bạn gái anh. Nhưng bao nhiêu cái giá như mới đủ đây anh? Bao nhiêu mới đủ kéo hai con người chúng ta lại gần với nhau?

Quá khứ đôi lúc chỉ là quá khứ. Có muốn níu kéo cũng không được.

Kỉ niệm nhiều lúc cũng là kỉ niệm. Có thương nhớ cũng không làm được gì.

Hai đường thẳng giao nhau một lần rồi đường ai nấy đi. Một chút tình cảm chớm nở nhưng lại mau chóng vụt tắt. Yêu thương trao nhau có nhiều có ít vẫn chưa đủ để mình sưởi ấm cho nhau. Vậy nên kỉ niệm cũng chỉ là để nhớ huống hồ chúng ta lại không có chút gì để nhớ về nhau.

 

An Hà