Mất em, anh có còn hạnh phúc không?

Bây giờ, ngay lúc này, em chỉ tò mò không biết người ta sau khi rũ bỏ một yêu thương cũ thì sẽ đón nhận hạnh phúc mới như thế nào thôi. Anh hiểu chứ?

“Anh sẽ hạnh phúc mà. Em hãy yên tâm”
Anh có còn nhớ câu từ biệt trước khi buông tay em ra đó không? Chắc anh bận, anh chẳng còn nhớ nữa. Còn em, em vẫn nhớ, vì em biết em còn thương anh và…thương mình.
Ngày Hà Nội cạn nắng, mưa nhiều là ngày hai chữ người dưng nghiễm nhiên xen ngang trong cuộc tình mình từng có. Mất nhau rồi, anh có ổn không? Mất em rồi, anh có còn hạnh phúc không?
Nhiều đêm em thấy tim mình trống hoác, nỗi buồn cứ ủ mầm bén rễ và bật khóc ngon lành; muốn nhắn hỏi thăm cuộc sống của anh bây giờ thế nào. Nhưng ngày duyên cạn, tình rời đi mất, em đã không còn cho phép mình đặc quyền ấy nữa anh à!
Anh bảo rằng mình bên nhau đủ rồi. Chỉ là đủ thôi sao anh? Hóa ra có những người, có những cuộc tình chỉ dừng lại ở chữ đủ, không hơn không kém. Thương đủ, yêu đủ, dằn vặt và đau khổ đủ, lúc đó tự khắc họ sẽ buông. Giống như anh.

Chỉ vì em yêu thương anh nhiều hơn, nên anh có quyền làm em đau sao….

Có lẽ vì yêu thương em dành cho anh quá nhiều nên chưa bao giờ anh sợ mất em, vì anh biết không đời nào em sẽ buông tay anh. Anh luôn chủ động, còn em luôn trong tâm thế người bị động. Em ngoan ngoãn một cách vô điều kiện, cả khi anh đòi chia tay em cũng chỉ biết lặng im và gật đầu.
Thương yêu một người vốn dĩ không dành cho mình đâu phải là điều buồn nhất anh nhỉ. Điều buồn hơn hết là sau những dằn vặt và nước mắt, em vẫn còn quan tâm đến cuộc sống của người ta. Rằng anh ấy có hạnh phúc không?
Ngày đó em đã mất rất nhiều thời gian để có thể yêu thương anh nhiều như vậy thì bây giờ em phải đánh đổi lại chừng ấy thời gian để quên đi anh.
Đến bây giờ em vẫn không tự trả lời được câu hỏi “Anh đã thực tâm với em được bao nhiêu phần”. Em không dám trả lời, càng không dám hỏi anh vì em sợ; sợ rằng tim em không đủ sức để chống đỡ những vụn vỡ ấy thêm một lần nữa.
Anh nhẫn tâm đạp đổ đi yêu thương mà chúng mình cùng vun đắp và quay mặt bước đi không nuối tiếc như vậy. Liệu rằng anh đã từng nghĩ đến cảm xúc của em hay chưa? Có lẽ em quá ngốc nghếch khi tin vào một người không nên tin.
Sau bao nhiêu thương tổn và dằn vặt anh cứa vào tim em; chưa bao giờ em mong anh đừng hạnh phúc. Em không rộng lượng, cũng không vị tha cho người đã mang tim em bỏ vào đáy sâu. Em chỉ không muốn nhận thêm đau đớn nào nữa thôi.
Bây giờ, ngay lúc này, em chỉ tò mò không biết người ta sau khi rũ bỏ một yêu thương cũ thì sẽ đón nhận hạnh phúc mới như thế nào thôi. Anh hiểu chứ?