Tấm sự con gái: Anh có biết vì sao em yêu Hà Nội

Hà Nội nhỏ bé – [Tặng Hà Nội – người em yêu suốt đời…]

Này anh, hãy hỏi em vì sao em yêu Hà Nội, chẳng cần nghĩ suy nhiều, và em sẽ trả lời anh nghe, tâm sự con gái đã ấp ủ trong tim từ rất lâu …

tam-su

Hà Nội trong em nhỏ bé lắm…

Anh biết không? Hà Nội lấp đầy mọi khoảng trống anh tạo ra trong tim em. Đó là một điều kì diệu. Mỗi lần tìm về với Hà Nội, dường như anh đang ở bên em, đang vòng tay ôm em từ phía sau, đang khe khẽ kể những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối mà khiến em chơi vơi lạ. Em có thể cảm nhận được từng ngọn gió thổi nhè nhẹ qua tóc, và cả hơi thở của anh ấm áp phả sau gáy. Lạ quá anh nhỉ, anh đâu có ở đây, anh đâu có tồn tại trong cuộc đời em lúc này. Đôi khi em có những suy nghĩ, tâm sự con gái đôi khi kỳ lạ như vậy đó anh ạ. Nhưng Hà Nội trong em là thực, luôn luôn thực, và một phần nào đó, Hà Nội đã thế chỗ anh mất rồi…

Hà Nội của em nhỏ bé lắm anh ạ. Đôi khi em ví Hà Nội nhỏ bé như em vậy, và rồi em lại e dè tự đỏ mặt, ngốc quá phải không anh?

Anh có ngạc nhiên không anh yêu, khi em nói rằng Hà Nội nhỏ bé? Bởi nếu anh gõ đơn giản cái tên ấy vào google, tự động sẽ có hàng loạt những bài báo ca ngợi một trong những thủ đô rộng nhất thế giới từ hơn một năm trở lại đây. Nhưng đừng tin vào điều gì họ đang nói. Mọi con số chỉ là màu xám, còn những gì em kể với anh đây, là sắc màu đôi mắt em được nhìn ngắm, đôi tai em được lắng nghe, khứu giác em được thưởng thức, và hơn hết, là một Hà Nội thực sự, một Hà Nội không chỉ vài năm qua, mà là hàng thế kỉ qua…!

Hà Nội của em là những con phố nhỏ ngoằn nghèo, những nẻo đường mà ai tới lần đầu cũng đầy bỡ ngỡ. Là Hàng Đào, Hàng Bông, Hàng Dầu… những phố Hàng đã quá quen thuộc trong từng trang văn viết về thủ đô này. Là Hà Trung, Lãn Ông, Đường Thành… những cái tên dẫu không theo quy luật nào mà vẫn góp phần tạo nên bản sắc khu phố cổ. Đôi khi, em lại nhớ Hà Nội theo một cách khác, nhớ theo cái cách chỉ dân nghiền lang thang mới thấu: Trà đá Nhà Thờ, Coffee Đinh(Tiên Hoàng), bún chả Hàng Mành, xôi Yên Thái… Anh đã đi qua tất cả những con phố ấy, ngồi ăn ở tất cả những hàng quán ấy chưa, anh yêu? Một ngày, nếu tìm thấy anh, em sẽ đưa anh đi, mọi nơi…

tam-su

Đôi khi, em lại nhớ Hà Nội theo một cách khác, nhớ theo cái cách chỉ dân nghiền lang thang mới thấu: Trà đá Nhà Thờ, Coffee Đinh(Tiên Hoàng), bún chả Hàng Mành, xôi Yên Thái…

Hà Nội của em là những gánh hàng rong cả ngày lẫn đêm. Này tiếng những bác rao bán tào phớ – thứ quà mộc mạc mà tràn ngập hương nhài thanh khiết. Này những tiếng tò toe của những chiếc xe chở kem trước những cổng trường mẫu giáo đầy sắc màu. Này một vài gánh cháo sườn đi ngang các bệnh viện mà em luôn biết chắc, nhấc vung nồi lên sẽ là từng lọn khói trắng nghi ngút sưởi ấm những đêm đông. Ở đâu đó, ở nơi này hay nơi kia, dẫu có ngàn vạn lệnh cấm, Hà Nội xưa và nay, vẫn chẳng thể thiếu những bước chân kĩu kịt gánh gồng khắp bao con phố nhỏ ngoằn ngoèo…
Hà Nội của em là những đứa bé đạp xe ven Hồ Gươm cổ kính mỗi buổi chiều tà. Cái vẻ hồn nhiên tung tăng ấy dường như là điều đẹp nhất em từng chứng kiến ở bờ hồ này, anh ạ. Mọi thứ, mọi cảnh vật, mọi con người đều như nhòa đi, tất cả chẳng có nghĩa lý gì khi đứng bên cạnh tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ. Em dừng lại và lặng ngắm chúng, chẳng rõ hoàng hôn đã ập đến từ lúc nào. Và em ước sao, một ngày, em có thể trở về tuổi thơ để hoàn chỉnh nó thành một mảng hạnh phúc trọn vẹn. Anh thấy em ngốc không anh, đôi khi tâm sự con gái cứ ngây thơ và mơ mộng vậy đó anh à…

Hà Nội của em là những câu chuyện phiếm buôn xuyên ngày đêm…
Hà Nội của em là bước chân vồn vã khắp phố phường…
Hà Nội của em là chiếc xe đạp chở hoa hồng chỉ một màu duy nhất mỗi ngày vòng quanh phố cổ…
Hà Nội của em là những phút giây trầm ngâm bên cạnh thật nhiều bộn bề …
Hà Nội của em là chiếc kẹo bông ba nghìn thay vì 4 dollars như trên xứ người…
Hà Nội của em là hương thơm dịu dàng và màu trắng tinh khôi mỗi mùa hoa sữa…
Hà Nội của em là quán coffee nằm trên một căn gác nhỏ xíu nhìn ra cầu Thê Húc cong cong…
Hà Nội của em là thứ ánh sáng vàng của những ngọn đèn đường về đêm…
Hà Nội của em là vị ngọt tê tê nơi đầu lưỡi mỗi khi cắn miếng kem Tràng Tiền trong gió đông mới về…

Và Hà Nội của em…

…là anh…

… điều duy nhất em vẫn chưa tìm được…

Anh à, Hà Nội trong em đong đầy quá, nhưng em sẽ dừng ở đây, chờ một ngày em thấy anh trong thành phố sáu triệu con người… Rồi chúng mình sẽ cùng nhau điền vào tất cả những dấu chấm em đã viết nên, và khẽ vẽ một trái tim nho nhỏ thay cho một kết thúc hoàn hảo…

Yêu anh